Cho mấy người bài bạc mượn tiền.
Muốn giúp nó làm lại cuộc đời nhưng cuối cùng phải kêu nó bằng “”ông nội”” rồi suốt ngày quỳ lạy nó mà cũng chẳng lấy được đồng nào.
Bỏ tiền để thuê người quen làm.
Nghĩ rằng sẽ tốt – giá cả phải chăng và dễ kêu khi hư hỏng đặc biệt là tạo việc làm cho họ.
Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Ngậm bồ hòn khen ngọt mà mang ơn huệ suốt đời hoặc là sẽ trách nhau rồi mất đoàn kết.
Hùn vốn làm ăn chung chạ.
Nghĩ rằng anh em bạn bè thì lo gì.
Nhưng thành công hay thất bại rồi cuối cùng cũng mất đoàn kết hoặc tan rã.
Làm thầy dạy đứa dại.
Cứ nghĩ sẽ dạy nó khôn lên
Nhưng kết quả là nó mang họa về hết cho mình và biến mình thành thằng dại.
Bán đất lấy tiền gửi ngân hàng.
Nghĩ cho chắc ăn và tiện lợi.
Nhưng bán 3000 m2 gửi ngân hàng 3 năm rút ra 300 m2 cũng không mua nổi, đặc biệt trong thời điểm đất sốt nóng. Chỉ phù hợp đỉnh điểm của cơn sốt đất, vì khi sốt đi qua sẽ trải qua giai đoạn trầm lắng.
Làm thuê cho người chủ không có đạo đức.
Nghĩ rằng mình chỉ làm thuê lấy tiền.
Nhưng cuối cùng mình biến mình thành thằng thất đức. Vì ông chủ chỉ nói còn mình thì làm.
Kết hôn mà không có tình yêu.
Nghĩ rằng cưới về rồi yêu.
Nhưng chưa kịp yêu thì đã ly hôn còn không thì sống bên nhau nhưng không biết mùi hạnh phúc.
Gửi tiền người khác mua đất mà không đứng tên.
Vì lòng tin tưởng và cũng chẳng bao nhiêu tiền.
Nhưng mấy năm sau giá đất nhảy lên mấy chục lần kèm theo lòng tham con người nổi dậy bắt đầu sinh tranh chấp.
Sống thiếu lập trường (đẽo cày giữa đường).
Nể người nên ai nói gì cũng theo.
Nhưng kết quả mình chẳng làm được việc gì cho tốt hết.
Sống hà tiện.
Cứ nghĩ nhịn ăn để tích góp về già.
Nhưng chưa già đã chết hoặc già rồi thì tiền núi cũng chẳng cần vì đã kiệt sức.
Sưu tầm
Để lại một phản hồi